CHÀO MỪNG

Chào mừng bạn đến với blog Học Văn của học sinh trường THPT Chuyên Lê Quý Đôn Bình Định - Mọi thông tin liên hệ, đóng góp bài vở, xin gửi về vankhoa11@gmail.com hoặc liên hệ trực tiếp với lớp trưởng Chuyên Văn khoá 11 Đỗ Lê Bảo Duyên - LPHT Trần Thái Diễm Chi

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Tuyển thơ học sinh

ĐIỀU GIẢN DỊ


Có những người cõng cái chữ lên non
Lên những bản làng quanh năm sương phủ
Mẹ – cô giáo thành thị về miền quê dạy học
Những chớm đông rét mướt cả con đò

Mùa mưa về với những nỗi âu lo
Mẹ qua sông bất kể sóng lồng dữ dội
Mẹ đã từng cuốn theo dòng nước bạc
Đối mặt với tử sinh, thấp thoáng đời người!

Những công thức hoá, những bài toán sinh
Mẹ cặm cụi với những giờ lên lớp
Trong giáo án cũng gầy theo mắt mẹ
Trong đêm khuya mẹ lặng lẽ một mình

Kỷ niệm ngày xưa mẹ có hãi hùng
Trong giấc mơ có làm mẹ nhớ
Con dẫm bàn chân mình nghe cát kể
Chuyện ngày xưa… sao gió sóng trong lòng

Năm tháng đã qua mẹ không còn trẻ nữa!
Dòng sông thì có lẽ cũng không già
Nó vẫn xanh như tóc mẹ thời con gái
Vẫn miên man dài như tình mẹ bao la?

Con đứng trước dòng sông đã ấp đầy tuổi thơ con
Gọi con đò như xưa mẹ từng gọi
Chỉ tiếc rằng con đò không trả lời điều con hỏi
Mẹ như sông hay sông như mẹ hiền hoà




BÙI ĐÌNH VINH/12V (03 - 06).


HỒN QUÊ

ĐÀO NGUYÊN PHƯƠNG THẢO – Lớp 11V (04 - 07)



Quê nội nghèo lam lũ mấy nắng mưa
Mùa nước lớn.,ngập đồng trắng phau vùi thân lúa
Con lũ bạo tàn hoà nước mắt dân quê
Bão tháng ba , lúa ngã đôi đứt đoạn lòng người

Bữa cơm độn khoai , tủi hờn cực nhọc
Bà nhường cháu bát cơm lưng ít ỏi
Ông sẻ cho con tep nhớ bát canh rau
Ấm áp tình thương xua cơn giá lạnh

Rồi muà nắng nứt nẻ lỗ chân chim
Lúa cháy đỏ đồng còn đâu hi vọng
Giọt mồ hôi nóng bỏng hay nước mắt lăn dài ?
Lũ trâu gầy xơ xác gặm cỏ khô

Đã mấy mùa nắng mưa không về quê nội
Còn không những ngày vất vả bần hàn ?
Còn không những thân lúa cháy vàng ?
Thổi lộng hồn quê cho lòng tôi mát rượi !


TÌNH CÁT

TRÚC LOAN – 12 ANH (03 - 06)



Có lần tôi bước đi trên cát biển
Tôi nghe tiếng cát thở dưới chân mình
Thấy cồm cộm , nhờn nhợt làn chân nhỏ
Biết vui buồn xây từ những mong manh

Tôi thích thừ người ra trên cát
Thả lòng mình ra biển cuốn muôn phương
Cùng cát thở những nhịp đời trôi nổi
Biến muộn phiền hoá thành những li ti

Tôi thích thổi thật nhiều hạt cát
Như thuở xưa thổi mái tóc của cha
Tóc người cũng thoảng mùi mặn như cát
Cũng mang nhiều sương gió biển đời cho

Có lần tôi nghe tiếng biển thì thầm
Về đời cát thuỷ chung làm biển đợi
Thương cát nhiều nhưng mẹ hơn thế
Sánh cùng mẹ , tình cát hoá khung tranh


KHI LỚP TRƯỞNG LÀ CON GÁI

HỒNG PHÁT – 12A2 (03 - 06)




Lớp trưởng là con gái
Mà sao chẳng dịu dàng ?
Chẳng để dài thắt bím
Mà tóc ngắn cắt ngang .


Lớp trưởng là con gái
Chỉ bắt nạt con trai
Nào là nay lau bảng
Nào là nay khuân bàn


Lớp trưởng là con gái
Làm viêm màng túi tôi
Bắt mua xoài , cóc , ổi
Lại vòi hoa đòi quà


Lớp trưởng là con gái
Mà dữ như bà chằn
Hay tìm tôi gây sự
Rồi giở thói hung hăng


Âý vậy mà lạ ghê
Khi tôi đang bày tỏ
“ Cho mình thích bạn nhé . !”
Lại đỏ mặt bỏ về




Từ đó trông lớp trưởng
Tôi thấy thật dễ thương
Bởi vì tôi và “ sếp”
Đã thân hơn bình thường
Nguyễn Hà Huyền Trân(12V/03-06)


BÂNG KHUÂNG
Tan học thì đường ai nấy đi
Lại theo người ta chẳng nói gì,
Cứ vờ nhìn lá mây trên phố
Rực hồng hoa phượng đến mùa thi

Chiều chiều, "người ấy" lại đi qua
Hôm nay sao đứng lại bên nhà
Len lén nhìn lên song cửa sổ
Một giàn giấy tím đã nở hoa

Tan học chiều nay không có ai
Lặng lẽ đi theo trên lối dài
Phố vẫn đông, sao thấy vắng
Ngu ngơ với gió, bước chân nai

"Người ấy" ra trường vào năm nay
Sân trường vắng ngắt chợt buồn thay
Tiếng ve ngân khúc, thênh thang nhớ
Bất giác vu vơ bỗng nhớ ai.



NHỚ QUÊ


Lên thành phố đã ba năm
Xôn xao trong những đêm nằm nghe mưa
Biết cha đang bận cày bừa
Mẹ lo nhà dột, phên thưa, gió lùa
Thèm ăn cá lóc canh chua
Mẹ mình vẫn nấu mỗi mùa gặt xong
Chiều chiều đi giữa phố đông
Học trò tỉnh lẻ nhói lòng nhớ quê



Nguyễn Hà Huyền Trân
TIẾNG QUÊ
Quê mình ngày này đẹp lắm chị ơi!
Đẹp như khi chị tròn mười sáu
Vầng trăng non còn đang ẩn náu
Khoác lên mình chiếc áo nàng tiên
Chị ra đi, chân mải miết triền miên,
Chỉ còn mẹ và những ngày quê nắng đỏ
Bờ đê dài bóng ai sao bé nhỏ
Lấm lem bùn lầy như thuở còn chăn trâu

Thời gian ơi xin hãy trôi mau,
Để chị về cho quê hết tủi
Để mẹ bước ra đồng không lủi thủi
Ruộng quê mình gấp gáp những cánh cò

Thu về, em cảm thấy âu lo
Giấy nhập học ướt nhoè hai mi mắt
Nhà bây giờ chỉ còn mẹ quay quắt
Đợi chị về cùng mẹ và quê hương



MỘT THUỞ MƯỜI LĂM
Những ngày tháng đẹp như trang cổ tích
Trôi qua mau như cơn gió theo mùa
Ta chẳng thể cứ mãi mười lăm tuổi
Sao thương hoài thuở hoa bướm ngày xưa
Mái trường và bao kỷ niệm buồn vui
Hộc bàn cũ, chỗ ngồi quen mùi vở
Vu vơ những buồn vui tưởng chừng vô cớ
Ngỡ đâu mình đã quên...

Khép lại tuổi hồng một thuở quàng khăn
Thời gian làm sao xoá nhoà thương nhớ
Bạn bè ơi! Phải chăng còn mắc nợ
Ứơc một ngày sum họp thoả hàn huyên



Lê AnhNguyệt(12V/ 03-06)
HOA CỎ MAY


Hoa cỏ may
Rơi nhẹ nhàng
Theo gót em về trên con đê nhỏ
Vướng mắt ai nhìn
Bỗng, xa xăm!
Một trời hoàng hôn
Mắt em xanh
Trong thơ ngây biếc lạ
Một mùa hạ vô tình
Lững thững vội đi qua
Cơn mưa hạ
Rơi áo ai, khắc khoải!
Hay mắt em nhìn
Vẫn vô tình như thuở mây trôi...
Rồi một ngày,
Hoa cỏ may
Đưa nỗi buồn
Vào lòng ai thương nhớ
Chợt bỡ ngỡ
Đưa gót quay về
Vấp lối cũ
Hoa cỏ may
Bay...!



Lê Anh Nguyệt
BẾN CẢ
Ngày qua ngày, con ngóng thời gian trôi lặng lẽ
Năm tháng xa nhà con nhớ quá mẹ ơi!
Thành phố phồn hoa nhưng trôi qua vội vã
Đêm khuya về lầm lũi tiếng chổi thưa
+
Con đường xưa về quê mẹ sao xa tắp
Bụi quay về lấp loá dấu chân con
Mẹ lên thăm với đôi mắt mỏi mòn
Gió thời gian thổi tóc mẹ thêm bạc
+
Ôi, những mùa đông trôi qua buốt rát
Chắt chiu quê nghèo mẹ lặn lội nuôi con
Bao yêu thương, hy vọng mãi luôn còn
Dãi dầm nắng mưa, nét son mẹ phai dấu
+
Thời gian trôi như giấc mơ xa vắng
Giật mình con kêu Mẹ giữa đêm khuya
Dù mai đây con mê mải chưa về
Tiếng kêu mẹ con vẫn còn nhớ mãi
+
Đêm nay thời gian lại trôi lặng lẽ
Ngóng về quê, con nhớ mẹ quá thôi
Sóng cuộc đời đưa đẩy con dạt trôi
Thì mẹ vẫn là nơi con gối bãi .





Lê Anh Nguyệt
ĐÔI MẮT HÒN VỌNG PHU
Tôi đến thăm người chờ chồng hoá đá
Bên biển khơi bóng bạc hoá rêu xanh
Đôi mắt đỏ mưa lần trôi vết dấu
Mỏi mòn theo nhịp đếm của thời gian
+
Tôi đã biết đôi mắt người hoá đá
Vẫn mang theo bao chất chứa trong lòng
Mỗi hoàng hôn chim bay nơi phương lạ
Mắt của người hoá đá bỗng rưng rưng
+
Nơi biển xanh người đi xa chẳng lại
Để mắt người mang sóng biển xa xăm
Tay bế con, đôi mắt sâu vời vợi
Chở đong đầy bao ký ức , tháng năm...
+
Tôi đến đây
Và tôi đã thấy
Gió thổi đầy đôi mắt vọng phu



Nguyễn Cẩm Hà (12V/02-05))
CON GÁI HỌC VĂN
Con gái học Văn
Sao chẳng dịu dàng gì hết vậy?
Quậy tưng bừng như một lũ quỷ con

Con gái học Văn
Nên ăn hàng khiếp nhỉ?
Mỗi giờ chơi đứng chật cả căn tin

Con gái học Văn
Nên hay mộng tưởng
Người lúc nào cũng thơ thẩn thẩn thơ

Con gái học Văn
Hèn gì dữ quá
Anh nào ngon chọc thử mà coi

Con gái học Văn
Sao giỏi đến thế?
Việc của mày râu mà làm cứ băng băng

Con gái học Văn
Nên duyên khủng khiếp
Để bao chàng ngơ ngẩn đứng làm thơ

Con gái học Văn
Nên kênh đời dễ sợ
Biết người ta thương rồi mà vẫn cứ làm ngơ.



NGUYỄN THỊ NGỌC DIỄM(LỚP 12 VĂN/03-06)
MƯỜI SÁU TUỔI
Mười sáu tuổi trong con là một màu vàng
Bên mẹ, bên anh, bên nắng mới
Áo trắng con bay phấp phới
Mười sáu tuổi đến trường trong gió bay

Mười sáu tuổi trong con có màu hồng
Có mơ ước đầy trong
Và một thoáng mắt đưa nhìn mơ mộng
Mưa phùn bay, đếm lá rơi đầy

Mười sáu tuổi của con còn là màu xanh
Một khung trời mở ra đầy hạnh phúc
Bên bạn bè, người thân, đất nước
Con lớn lên trong nắng mới từng ngày

Mười sáu tuổi trong con nhiều màu lắm mẹ ơi
Có ánh trăng bàng bạc ở trên trời
Có màu của niềm vui và ước vọng
Mang trong lòng nhiều giấc mộng mẹ ơi!



BÙI ĐÌNH VINH(LỚP 12VĂN/03-06))
MUA TRĂNG
Một vầng trăng của Hàn Mặc Tử
“Nửa trăng kia ai cắn vỡ rồi”
Một vầng trăng giữa hai khoé mắt
Nửa vầng trăng trôi về phía chơi vơi

Một nửa vầng trăng ở đầu Nam cuối Bắc
Cầu bập bênh hai phía đã gió mùa
Một nửa vầng trăng, cánh bông trăng lay lắt
Ai đi tìm một nửa để mà mua?

Có bao nhiêu trăng đi qua đời Hàn Mặc Tử
Đã mấy lần Hàn đã “vớt trăng lên”
Vầng trăng mộng hoá thành bất tử
“Ai mua trăng” trôi trên sóng bập bềnh?



TRẦN PHONG PHÚ(LỚP 12 LÝ/01-04)
HƯƠNG XƯA
Thưa Mẹ,
Nơi đây, con một mình trên mảnh đất lạ làm sao
Không ngọn gió Nồm mang hương nồng vị mặn
Không bình minh bắt đầu với tiếng gà gáy sớm
Không ánh trăng vàng lũ trẻ trốn tìm nhau
Con nhớ làm sao
Chỉ mỗi chút trở trời Mẹ cũng đã lo
Mỗi chiều mưa tan trường luôn Mẹ đón
Bát canh chua bên gia đình rôm rả
Vậy mà giờ chẳng giống xíu ngày xưa
Hôm chị xuống… trông chị buồn bảo nhiều đêm Mẹ khóc
Ba cứ trăn trở hoài
Con có viết thư mà chưa dám gởi
Chẳng biết sợ gì hay bởi tại con trai
Thưa Ba,
Bài học đầu đời về lòng tốt, niềm tin
Ba đánh con sao trong lòng đau nhói
Vâng con biết, con là người có lỗi
Giận Ba nhiều rồi lại thấy thương hơn
Mà Mẹ Ba ơi,
Con học hoài mà vẫn chưa quen
Một cách sống không Mẹ Ba bên cạnh
Mỗi chiều về nghe nắng gọi
Sao trong lòng con khát chút hương xưa.
NGUYỄN VĂN HUYNH(12 HOÁ-SiNH/02-05)



Nhớ Mẹ
Còn gì bằng con nhớ mẹ đêm nay
Khi ngoài kia…
Gió rì rào kẽ lá
Bước chân ai ngoài hành lang vội vã
Như dáng mẹ về ấm lại cảnh khuya

Con ra đi ngày ấy buổi trưa
Mẹ lặt vội nắm rau xanh
Buổi cơm vui, nhìn con ăn lần cuối
Hôm con đi bờ tre gió thổi
Mẹ hút nhìn… xa mãi
Con trở về thầm lặng tháng năm…

Giờ ngồi đây, nơi phương ấy xa xăm
Con nhớ quá một vùng quê bé nhỏ
Dáng mẹ gầy đâu đó
In hằn lên trang vở nơi con
N.V.H





NGUYỄN XUÂN ÁI NHẬT(12 ANH/02-05)


NẮNG HỌC TRÒ
Mình thấy nắng dâng lên trong mắt ấy
Nắng dịu dàng như lắng đọng mùa thu
Ánh tinh nghịch lén nhìn qua trang vở
Tóc mây bay trong cái nắng đầu mùa

Mình hỏi ấy vì sao lại có nắng
Ấy thẹn thùng lắc đầu: “hổng biết đâu”
Hổng biết? Sao làm người ta khổ thế?
Đến bao giờ ai mới hiểu lòng ai

Rồi một mai khi ve kêu hè tới
Biết có còn gặp lại nắng năm xưa
Sẽ nhớ lắm cái lắc đầu ngày ấy
Nhớ nắng thân thương trong ngần tuổi học trò …
A.N



Bùi Đình Vinh
(Lớp 12 VĂN)


BIỂN
Biển mênh mông sao hiền hoà như một dòng sông
Để người dại khờ như trẻ nhỏ
Mỏi mắt tìm những con còng gió
Vết chân trần lang thang
Đưa ta về ngủ ngoan trong vòng tay mẹ
Ru và hát ngọt ngào
Đêm yên lành sao khuya giăng mắc
Đáy biển gọi mình nên ấm áp xôn xao
Sao chẳng về sà vào lòng mẹ
Biết tình yêu trên cõi đất này
Biển thì thầm bồi hồi nhịp thở
Men đất trời cho sóng chếnh choáng say
Nghe trái tim mình xanh những mầm cây
Sóng cuộn tròn quanh mạn thuyền để nhớ
Một cơn giông phía chân trời bỡ ngỡ
Âm thầm bão tố kéo lên!





Lê Anh Nguyệt(Lớp 12 VĂN)


SỎI THUỶ TINH
Em chạy về cuối trời
Nơi con chim vút cánh bay lên tầng không
Giữa buổi chiều tím ngắt
Cánh chim bay lên… tuổi thơ chảy ngược
Trở về!
… Về ngày xưa
Khi cổ tích vẫn còn là sự thật
Nàng Bạch Tuyết còn say sưa ngon giấc
Và bùn nâu còn lấm tấm môi cười
… Về ngày xưa
Em muốn làm mưa rơi
Tắm ướt lá bên bờ ao ếch gọi
Hàng dâm bụt đom đóm giăng le lói
Của buổi chiều
Ơ ! Lật mặt hoàng hôn

Em chạy về
Miền trẻ dại ngày ấy
Về nơi xa chim vút cánh lên trời
Về nơi đó ướt đẫm hạt mưa rơi
Những giọt mưa
Tan vỡ
Lấp lánh nghìn hạt sỏi thuỷ tinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét