- Nguyễn Thị Ngọc Ngà
Tiếng địch thổi vọng lên từ phía xa như báo hiệu giờ chia tay đã điểm,tất cả sẵn sàng cho một cuộc viễn chinh.Tiếng địch ấy như nói thay cho tâm trạng con người vào cái giờ phút nghẹn ngào không nói nên lời.Hàng cờ đã khuất xa chỉ còn thấy phất phơ bóng dáng mờ mịt trong khói bụi của đoàn quân.Tiễn đưa nhau trong giờ khắc cuối cùng khiến cho lòng chinh phu,chinh phụ ai nấy đều mang nặng tâm trạng buồn thương.Dấu vết chồng chìm dần rồi mờ nhạt trong không gian để lại cho người chinh phụ ngổn ngang những tâm tư vây kín,ngẩn ngơ như người mất hồn.Chàng đã đi xa bỏ lại nàng trong nỗi cô đơn chiếc bóng,tự mình đối diện với mình trong căn phòng lặng lẽ,quạnh hiu,kể sao cho xiết những nỗi niềm đơn độc,lẻ loi tràn ngập chất chứa trong tâm trí nàng lúc bấy giờ.Trong lòng nàng luôn hiện hữu những lo lắng ,bồn chồn không yên khi nghĩ đến việc người chồng thân yêu dấn thân vào cảnh binh đao,loạn lạc,biết có còn ngày gặp lại chăng?Đoái nhìn khung cảnh biệt ly chỉ còn lại là một màu mây biêng biếc trải lên nền núi xanh thẳm xa vời vợi như nỗi buồn của con người trải ra theo hồn sông núi.Tuy đã ra đi nhưng trong lòng người chinh phu vẫn luôn canh cánh bên lòng những mối bận tâm cho người vợ,cho tình cảnh gia đình khi thiếu vắng trụ cột cùng những tình cảm yêu thương nồng thắm gửi vào trong cái ngoảnh lại từ chốn Hàm Dương xa xôi.Đáp lại đó là cái nhìn đăm đắm của người vợ về nơi kia ngóng trông bóng dáng người chồng thân yêu đã khuất dần vào hư vô.Khoảng cách nghìn trùng kia hầu như không ngăn được mối giao cảm của đôi vợ chồng luôn hướng về nhau những tình cảm yêu thương tha thiết,vượt qua những cách trở của không gian vô tận.Tưởng xa nhưng gần,ngỡ gần rồi lại xa,cùng trông về phía nhau nhưng lại chẳng tìm đâu thấy hình ảnh người thương,chỉ có những đường nét nhòe mờ còn đọng trong tâm trí chập chờn phút chốc hiện lên khiến cõi lòng chinh phụ thêm tái tê,xa xót.Hiện hữu trong cái nhìn của cả hai giờ đây chỉ còn là cái màu xanh của nương dâu,một màu xanh ngắt trải lên bao la núi đồi, khuấy động nỗi buồn thương từ tận đáy lòng ứa ra thành những giọt lệ nghẹn ngào đẫm mi.Xưa nay chinh chiến có mấy ai về. Biết có đợi được đến ngày đoàn tụ hay không?Những nhớ thương da diết, nỗi niềm suy tư kết đọng thành khối sầu đeo đẳng trong lòng chinh phu,cô phụ vọng lên thành một câu hỏi nghe sao đau đớn, buồn thương”Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét